Chia sẻ
2 năm trước
Chia sẻ
Loading...
Đang tải bình luận...
Cái Răng
Môn ngữ văn khó với mình quá 🥺
8
2 năm trước
2
Bình Tân
yeu nhau không có j để nói thì mn làm j ??
1
2 năm trước
0
Quận 12
Làm sao để cr chú ý ạ
2
2 năm trước
1
Ninh Kiều
Feel stress everyday
1
2 năm trước
3
Ngọc Lặc
vừa muốn nói nhưng cũng lại không muốn -.- ôi, thật ngu ngốc
1
2 năm trước
0
Ngọc Lặc
tôi đã an ủi cậu ta nhưng bỗng dưng lại block tôi-.- tôi thật sự xem cậu ta là người quan trọng, giống như em trai ấy nhưng mà cũng buồn quá vì đi mà chẳng nói chẳng rằng nhưng cũng chúc cậu ( em bé) rằng cậu sẽ tích cực hơn và không còn suy nghĩ tự tử nữa cảm ơn vì sự ngây thơ
11
2 năm trước
0
Ngọc Lặc
biết là cảm xúc mỗi người mỗi khác và t không thể ép họ nghĩ giống t nhưng t cảm thấy đang làm quá vấn đề và khá cringe dù sao thì t cũng không có quyền phán xét
1
2 năm trước
0
Quận 7
Mọi người ơi, em có lỡ mua phải thẻ điện thoại Viettel đã đăng ký chính chủ rồi. Giờ em đăng ký chính chủ tên em thì chủ cũ có lấy lại thẻ được không ạ?
1
2 năm trước
0
Ngọc Lặc
phải làm sao đây
6
2 năm trước
0
Ba Đình
#tamsudai warning: đây là một bài than thân trách phận là chủ yếu nên có thể sẽ gây khó chịu với nhiều người, nếu bạn cảm thấy thế, mình xin lỗi và làm ơn hãy bỏ qua bài viết này Đôi khi mình cảm thấy khá xấu hổ vì bản thân có thể vì một chuyện buồn nhỏ mà khóc nấc lên rồi buồn suốt nhiều ngày liền. Dạo này mình sợ đi học lắm, đi học mệt lắm. Thế là nó từ tâm thành bệnh thật, mình đã phải nghỉ 1 ngày để chấn áp bản thân. Vào hôm ấy, mẹ quên không nhắn tin xin nghỉ cho cô, thế là mình bị cô chửi 1 trận. Hôm nay mình lại bị mệt nên mình đã xin nghỉ học thêm Toán để ở nhà ngủ. Lần này thì mình xin phép rất cẩn thận, thế nhưng vẫn ko yên thân, có thằng nào đấy lại lanh chanh nói rằng mình chỉ đang trốn học đi chơi với bạn mình, và thế là 2 lần trong một tuần mình lại gặp rắc rối. Khi biết chuyện mình chỉ muốn xé xác cái thằng tung tin nhảm ra mà thôi nhưng mà mình ko đc làm thế và bây h mình lại phải chịu trận, mặc dù 1 lần nữa, lỗi ko phải là của mình. Và điều này cứ thế khiến mình ko thể kiềm nén đc cảm xúc. Tại sao chuyện tồi tệ cứ xảy ra vậy, năm 7 tuổi bố mình mất, mẹ mình vì đau xót mà trở nên gắt gỏng, hay chửi bới mình hơn. Những năm tháng đầu dậy kì thì mình bị bệnh, phải đi phẫu thuật trong một thời gian dài, về nhà mình mang thêm nỗi đau vì bị gọi là gánh nặng và cả nỗi ám ảnh với máu và bệnh tật. Những năm còn lại của cấp 2 cũng ko vui vẻ gì, các mối quan hệ bạn bè của mình liên tục tan vỡ, lí do xuất phát từ cả 2 bên. Và cứ thế mình đã trải qua 15 năm cuộc đời trong sự . . . cô đơn Những đau đớn mà mình đã trải qua, mình luôn có 1 niềm tin kì lạ rằng đấy là mình xứng đáng bị thế, mặc dù trong thâm tâm mình biết là không phải nhưng phải có cách lí giải tại sao những chuyện này xảy đến với mình chứ. Mình thề là mình đã rất cố gắng để an ủi bản thân, để tự vực chính mình dậy, mình đã cố gắng hiểu cho mẹ mình, cho những người xung quanh mình, mình đã cố cười, cố vui vẻ, lạc quan trước cuộc đời mà. Nhưng mà . . . đến cả khi mình đc đi tư vấn tâm lí, mình vẫn cảm thấy ko đc thấu hiểu, chị làm tư vấn tâm lí cho mình trẻ, nhiệt huyết nhưng thiếu kinh nghiệm, dẫn đến việc quá vội vàng ra lời khuyên dẫn tới việc mình cảm thấy ko đc lắng nghe. "Xui đến thế là cùng" mình đx tự nói thế nhiều lần. Mình biết là ko nên than thân như thế này, ai mà chả có nỗi khổ riêng, mình cx sợ mn sẽ chửi mình lắm chứ nhưng mà mình ko kìm đc. Xin lỗi
5
2 năm trước
6
Loading...