Chia sẻ
2 năm trước
Chia sẻ
Loading...
Đang tải bình luận...
Quận 8
#tamsudai (đại học) Gia đình mik lun chú trọng bằng đại học nên bắt mik phải học đh cho đc như bạn bè và các anh chị họ trong gđ. Vì vậy, mik cũn đã đậu đh nhưng mới năm 1 mik thật sự cảm thấy việc học rất khó khăn. Từ việc khó tập trung dẫn đến rớt môn hay thi lấy bằng chứng chỉ như các bạn. Điều đó thật khó vs mik. Mik bik đi làm rất cần bằng đại học nhưng việc học này làm mik rất ghét. Chỉ sau vài tháng mik cảm thấy bản thân dừng như thay đổi trở nên khó chịu, cáu gắt vs mn, dần ít nói chuyện vs gđ, bạn bè. Lun khóc 1 mik vào đêm, ko bik chia sẻ vs ai. Ko chỉ việc học mà đến tài chính của gđ cũn thế. Mik ko dám nói chuyện vs ggd vì mẹ lun bảo gđ hết tiền rùi chỉ còn nhiu đây. Làm mik bùn lắm khi ba mẹ tốn tiền cho mik học đh mà mik thì lại phụ lòng ba mẹ. Mik cũn cố mún thi chứng chỉ cho bằng bạn nhưng số tiền học và cả thi là quá lớn làm mik ko dám nghĩ đến việc thi nó nữa. Mik nghĩ có khi mik đi làm sẽ kím đc tiền phụ gđ hơn là bỏ tiền vào những cái chứng chỉ đó. Nhưng ko có nó thì bằng đh của mik cũn coi như bỏ. Mik thật sự rối ko bik nên tiếp tục học hay nghỉ học để đi làm
2
2 năm trước
0
Hoàn Kiếm
Từ tối đến h cứ bồn chồn mãi, k biết sắp tới lại xảy ra chuyện j nữa? ;-;
3
2 năm trước
0
Sóc Sơn
Hiện tại ai còn thức kh nhỉ
1
2 năm trước
0
Phú Thọ
Đồ tốt thì không dùng chung, đàn ông tốt thì không dành cho nhiều người [ss1] ..... Cơn mưa đổ xuống như trút nước, sấm chớp cứa những vệt dài trên nền trời. Tiếng bước chân vội vã, trên tay là những túi đồ ăn còn nóng hổi, đứng trước cửa nhà anh, cô phủi những hạt mưa trên áo, mái tóc ướt nhẹp. Trước khi đến cô đã gọi cho anh nhưng không được, lúc nãy anh nói rằng anh rất mệt, người không được khỏe, mai anh sẽ qua chỗ cô. Nghe giọng nói mệt mỏi của anh, cô gọi lại mà anh không bắt máy. Cô đã mua đồ ăn và thuốc, đứng trước cửa nhà anh, bấm gọi một lần nữa mà điện thoại báo thuê bao không liên lạc được. Cô không có khóa cửa, chuông nhà anh hỏng một tuần nay mà chưa sửa vì anh rất bận. Cửa căn hộ của anh có hệ thống cách âm nên có gọi cũng vô ích. Đột nhiên cô đặt ta lên nắm cửa vặn thử, lúc này cô mới phát hiện cửa không khóa. Cô thở một hơi dài rồi đi vào, thật may, nếu không cô chẳng còn cách nào khác đành phải trở về. Đặt đồ ăn và thuốc xuống bàn, cô vào bếp lấy bát đổ cháo ra rồi pha một ly trà ấm. Xong xuôi cô mới đi vào phòng ngủ gọi anh dậy. Lúc đặt tay lên cánh cửa, trong lồng ngực cô như có thứ gì đó đang gào thét, nỗi bất an chưa từng có bỗng hiện lên. Cánh cửa vừa hé mở, cô như chết đứng. Tiếng rên rỉ của phụ nữ vang lên trầm đục, hơi thở dốc của người đàn ông bao trùm cả căn phòng. Sự dơ bẩn nhuốm màu tất cả. Từ phía sau, cô thấy tấm lưng trần quen thuộc, cô nhìn thấy được sự phối hợp nhịp ngàng của hai người họ. Đôi tay trắng nõn siết càng chặt, cô cắn môi để không bật khóc rồi nhẹ nhàng đóng cửa, chua chát nhếch miệng. Hóa ra nỗi lo lắng của cô là thừa. Trước khi rời đi, cô tháo chiếc nhẫn trên tay đặt xuống bàn, tiện tay rút trong túi xách ra một tờ giấy, cô viết những dòng chữ kiên định bằng nét bút cứng cáp: "Đồ tốt thì không dùng chung mà đàn ông tốt thì không dành cho cả thiên hạ, anh không phải đàn ông tốt, tôi không cần anh. Tạm biệt." Cho đến khi cánh cửa khép lại, giọt lệ duy nhất rơi xuống rồi lẳng lặng biến mất như chưa từng xuất hiện. Nhìn cô vẫn kiên cường là thế, vẫn mạnh mẽ là thế nhưng ai biết, ai hiểu rằng, trái tim đau đến cùng kiệt. Tình yêu của cô, thứ tình yêu cô mang hết cả nhiệt huyết, mang hết cả nông nổi ra để bất chấp, cuối cùng cô thua, cô thua trong chính tình yêu của mình. ... Năm năm sau. Cô với lấy túi xách để trên bàn, vuốt lại mái tóc dài, chậm rãi sải bước ra khỏi nhà. Bên ngoài, chiếc xe đen tuyền như một con thú săn mồi đang chờ sẵn, cô bước tới, khóe môi nở một nụ cười diễm lệ. Anh vòng tay ôm lấy eo cô, cúi đầu đặt một nụ hôn nhẹ lên vầng trán sáng bóng. Nụ hôn dịu dàng mà ngọt ngào. Cô bật cười: "Mình đi thôi, nếu không thì trễ mất." Anh gật đầu, mở cửa xe cho cô, giọng trầm ấm vang trên đỉnh đầu cô: "Cô bé ngốc, lúc nào cũng lo xa." Anh là người đàn ông tuyệt vời, anh dịu dàng, ấm áp, cũng là người đàn ông khiến cô quên đi quá khứ sau năm năm dằn vặt. Từ khi anh xuất hiện. Tác giả: Huyền Trang Bất Hối Bản quyền: Thuộc về tác giả Huyền Trang Nhà xuất bản Hà Nội #tamsudai
3
2 năm trước
2
Phú Thọ
Đồ tốt thì không dùng chung, đàn ông tốt thì không dành cho nhiều người [ss3] #tamsudai Cô sốt cả đêm qua, nằm liệt trên giường, anh thì đi công tác ngày mai mới về, cô không muốn vì cô mà anh xao nhãng công việc. Chuông điện thoại vang lên, cô hắng giọng nghe máy. "A lô." "Anh đây." Cô mỉm cười dịu dàng: "Em biết." "Mai anh về rồi, anh rất nhớ em." "Em cũng vậy." Đợi một hồi lâu đầu giây bên kia mới lên tiếng: "Em không khỏe, sao không nói cho anh biết?" "Em ổn mà." Cô cố gắng điều chỉnh giọng nói của mình bình thường nhất có thể. Giọng nói của anh thêm phần tức giận: "Em... không thể nào mà nói được mà." Anh giận dữ cúp máy, cô giật mình nhìn màn hình tối đen, đây là lần đầu tiên anh tức giận với cô. Anh chưa từng to tiếng cho dù cô và anh cãi nhau to đến thế nào. Lần này chẳng lẽ cô sai rồi? Hai giờ sáng, chuông cửa vang lên, cô mệt mỏi xuống giường, không biết giờ này là ai bấm chuông. Đến khi cánh cửa mở ra, cô hoảng sợ đến tỉnh ngủ, anh đứng trước mặt cô, khuôn mặt đầy mệt mỏi. Anh không lên tiếng, cúi đầu nhìn chiếc váy ngủ phong phanh trên người cô, tức giận nắm tay cô kéo vào trong phòng ngủ. Anh đỡ cô nằm xuống giường, cẩn thận đắp chăn cho cô còn khong quên dặn dò: "Em cứ thử ra khỏi chăn thử xem." Nói xong anh bỏ ra ngoài, một tiếng sau anh quay lại với một bát cháo và một ly sữa nóng. Anh ép cô ăn hết mới cho cô ngủ tiếp. Cô nằm trong vòng tay anh, hít hà mùi hương đầy nam tính của anh, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Đôi tay thô ráp nhẹ nhàng vuốt tóc cô. Đây là người đàn ông của cô, là người đàn ông cô yêu, cũng là người đàn ông yêu cô. ... "A lô, anh đang ở đâu vậy?" "Anh đang họp, lát gọi lại cho em sau." "Vâng." Cô cất điện thoại vào túi xách, mang chiếc áo sơ mi đến quầy thanh toán, anh thích áo sáng màu, cô chọn một chiếc sơ mi trắng mẫu mới nhất cho anh. Đột nhiên chuông điện thoại vang lên, là của đứa bạn thân gọi đến. "Tao đây." "Mày đang ở đâu?" "Ở trung tâm thương mại, sao thế?" "Tao vừa ở khách sạn Ova cùng anh Nam ra, đúng lúc ra khỏi phòng mày biết tao thấy ai đi vào phòng bên cạnh không?" "Ai?" "Người yêu mày cùng một con nữa, phòng 302, mày muốn làm gì thì cũng phải bình tĩnh, cần cứ gọi tao, nhớ chưa? Tôi chỉ muốn mày không đi vào vết xe đổ một lần nữa." Cô cầm túi áo sơ mi trên tay, mệt mỏi lê bước ra khỏi trung tâm thương mại, ánh nắng chói chang hắt lên khuôn mặt trắng hồng của cô. Hôm nay cô mặc chiếc váy maxi đen dài đến mắt cá chân, mái tóc nâu buộc hờ hững sau lưng. ... Sau tất cả, cuối cùng cô đứng trước căn phòng 302, cánh tay giơ lên rồi hạ xuống nhiều lần, trái tim cô lúc này như vỡ vụn, ngay cả sức lực để thở cũng không còn, nước mắt như mưa lăn xuống gò má. Gục đầu lên cửa, cô cắn môi khóc nấc lên thành tiếng, hai tay không ngừng đấm mạnh vào ngực, đau, cô rất đau. Cô còn nghĩ lần này cuộc đời sẽ không phụ cô, cô đã gặp được người đàn ông thuộc về riêng mình. Cuối cùng cô vẫn sai. Tác giả: Huyền Trang Bất Hối ❝Bản quyền thuộc về tác giả❞
2
2 năm trước
4
Hoàng Mai
Được vài hôm đi ngủ trước 1h, giờ đâu lại vào đấy 🥹
1
2 năm trước
0
Châu Thành
Người trong lòng long trời lở đất vẫn là người dưng🥹
1
2 năm trước
0
Ngô Quyền
Tui bị mệt mỏi với cuộc sống bây giờ vì dễ rung động với nhiều người quá:)))Thực sự người ta k cần làm gì chỉ cười thôi tui đã ngất cmnr.Sợ sau này có ny r nhưng vẫn chứng nào tật nấy vẫn rung động với người khác quá:(((
7
2 năm trước
1
Chợ Gạo
"Trước màn hình là ai đó đang tìm lối thoát và có người nào đó đang gào thét những tiếng đau thương " Một cậu thiếu niên hiểu được chân lý đó, chạy ra ngoài cùng một con dao trên tay. Chúng ta bị chính cuộc sống của bản thân ghét, những suy nghĩ vứt bỏ mạng sống bản thân thật dễ dàng. Những thiếu niên ngoài kia rồi cũng sẽ trưởng thành thành những người lớn, một ngày nào đó sẽ già đi và rời bỏ thế gian này như chưa hề sống, giống như chiếc lá héo khô lìa khỏi cành cây. Tôi chẳng quan tâm đến sự sống của bản thân, thế nhưng tôi vẫn muốn người xung quanh mình phải sống, cái suy nghĩ vớ vẩn như vậy sẽ làm mọi người tức giận mất. Chẳng hiểu được ý nghĩa thật sự của hạnh phúc là gì, căm ghét thứ đang đối đầu với mình trong cuộc sống và nguyền rủa quá khứ của bản thân. Ngày mai chúng ta có thể sẽ chết, tất cả mọi thứ sẽ trở nên lãng phí và vô ích. Buổi sáng, buổi tối, mùa xuân, mùa thu, sẽ luôn có ai đó từ bỏ thế giới này. Tôi không cần ước mơ hay một ngày mai khác, chỉ cần bạn còn sống ổn với tôi là tốt rồi. Cả bạn và tôi rồi cũng sẽ như chiếc lá rời khỏi cành rơi xuống đất. Dù vậy chúng ta vẫn kiên cường sống tiếp. Ôm lấy sinh mệnh bản thân kiên cường bước tiếp. [ Những gì đúng thì hãy luôn giữ nó đúng, nếu bạn không muốn chết, vậy cứ tiếp tục sống đi. SỐNG, SỐNG, SỐNG, PHẢI SỐNG ! ] #tamsudai
6
2 năm trước
3
Quận 9
Có ai ở Vin Grand Park khum? Lập team đá cầu đi mọi ngừiiiii
2
2 năm trước
0
Loading...