Bài chia sẻ ẩn danh

ico-place

Quận 3

riviu-icon

Chia sẻ

2 năm trước

icon-ico-share

Chia sẻ

Đàn bà Muốn tự do phải biết tự lo Không biết tự lo Muôn đời không có tự do

Loading...

Đang tải bình luận...

Bài viết liên quan

ico-place

Long Hồ

Tròi ơi tụi đậu chuyên ròi🥹 Chúc mn đậu NV1 nhé

icon-text-sms

14

2 năm trước

icon-thumb-up

6

icon-down
ico-place

Thành phố Yên Bái

Tại sao tớ xấu thế:((

icon-text-sms

4

2 năm trước

icon-thumb-up

3

icon-down
ico-place

Thanh Oai

1686888612430994-nhung-giay-phut-ben-nhau-se-hoa-thanh-ki-niem-roi-tro-thanh-di-vang-khi-lich-su-hoa-tro-tan

Những giây phút bên nhau sẽ hóa thành kỉ niệm rồi trở thành dĩ vãng khi lịch sử hóa tro tàn

icon-text-sms

1

2 năm trước

icon-thumb-up

2

icon-down
ico-place

Đông Hà

Nếu anh ấy lâu không nhắn tin với mình thì có phải là chơi đùa không?

icon-text-sms

3

2 năm trước

icon-thumb-up

4

icon-down
ico-place

Định Hóa

1686892134197874-ai-do-chuc-mung-tui-di-tui-o-thai-nguyen

Ai đó chúc mừng tui đi Tui ở Thái Nguyên

icon-text-sms

17

2 năm trước

icon-thumb-up

16

icon-down
ico-place

Quận 2

#hoilinhtinh Nếu được yêu lại, bạn có yêu nyc không?

icon-text-sms

7

2 năm trước

icon-thumb-up

3

icon-down
ico-place

Bình Tân

1686886743836424-kheconfession-ban-trai-noi-voi-toi-anh-ay-rung-dong-voi-nguoi-khac-toi-lon-tuoi-hon-ban-trai-toi-di-lam-anh

#kheconfession BẠN TRAI NÓI VỚI TÔI ANH ẤY RUNG ĐỘNG VỚI NGƯỜI KHÁC Tôi lớn tuổi hơn bạn trai, tôi đi làm anh ấy vẫn còn là sinh viên, chúng tôi gắn bó cũng gần 2 năm. Dạo gần đây chúng tôi hay cãi nhau, anh ấy hay tức giận vô cớ, còn bảo tôi không giống trước đây, ở bên cạnh tôi cứ như 1 người khác vậy dù tôi chẳng thay đổi gì. Hôm nay, sau khi tham khảo ý kiến bạn bè anh ấy cũng quyết định nói cho tôi nghe về việc "anh ấy hay rung động với người khác". Đặc biệt là gần đây anh thích 1 bạn nữ cùng lớp, anh ấy chỉ dừng ở việc thích nhìn cô ấy trong lớp, cảm giác không biết vì sao thích, có lẽ vì cô ấy phù hợp với hình mẫu bạn gái của anh trong khi tôi thì trái ngược. Anh ấy kể cho tôi biết vì đối với anh ấy "tôi là lựa chọn duy nhất, anh ấy có thể rung động với người khác nhưng chung thủy với tôi là sự lựa chọn của anh ấy". Tôi hỏi anh ấy sao khi quen tôi anh ấy còn rung động không, lần gần nhất là khi nào. - Có lẽ là 3 tháng trước, lúc em chăm khi anh ốm. Hay thật, cuộc sống vốn chẳng công bằng tý nào, tôi bỏ bao nhiêu công sức chỉ đổi lại câu nói như vậy trong khi người ta chẳng làm gì cũng khiến anh rung động hết lần này đến lần khác. Tôi cũng nói cho anh thời gian đều chỉnh cảm xúc, dù câu chuyện chẳng tới đâu nhưng thật sự tôi không có cách nào đối diện với anh ấy, tôi có cảm giác có thể bị phản bội bất cứ lúc nào. Tôi phải làm thế nào đây, anh ấy nói khi yêu con trai có cảm giác rung động với người khác là chuyện bình thường có phải không? Sưu tầm

icon-text-sms

3

2 năm trước

icon-thumb-up

3

icon-down
ico-place

Quận 2

Bạn nữ cùng phòng dở hơi Người này luôn ở nhà, thích đi qua đi lại quanh phòng vài lần/ ngày chỉ để nhòm, ngó, nhìn tủ, đồ của người khác như đi chợ. Điều đáng nói ở đây là nó “thích” công nghệ vl, ít người trong phòng là tiện tay cầm điện thoại, mở laptop người khác lên coi. Dù không biết mật khẩu vẫn làm thế (mỗi ngày như một thói quen) miễn là ko ai biết, miễn sao ấn được nút nguồn nhìn cái máy là đủ. Sự tùy tiện đầy tính đe dọa này khiến mình chả muốn ra ngoài, nhọ thay nó còn thích cười to nữa chứ, ồn thật sự. Nói nó dừng thì đời ko như mơ. Những người kia thì thấy nó... không hẳn là mối đe dọa nên cũng kệ nó. Có ai biết cách xử lí loại người này không? Cảm ơn rất nhiều. #tamsudai

icon-text-sms

4

2 năm trước

icon-thumb-up

8

icon-down
ico-place

Quận 2

Giờ tôi phải làm gì ? Tôi là nam,năm nay cũng đã tròn 21 tuổi.Cũng còn độ tuổi sinh viên.Vừa đi làm, đi học, kinh doanh ngoài.2-3 tháng gần đây, tính cách tôi thay đổi đột ngột.Rất hay cấu ghét và không làm chủ được cảm xúc.Mọi ngày tôi chỉ quần đi quẩn lại chỉ mỗi việc học, đi làm trên cty và tối xem số liệu trong kinh doanh, về chỉ biết nằm mãi trong 1 căn phòng.Hằng đêm không lúc nào tôi có thể yên giấc, mọi suy nghĩ luôn hiện trong đầu làm tôi lo lắng, nằm lăng đi lăng lại từ 1h sáng đến 5h sáng làm con người tôi kiệt sức.Hiện tại tôi chỉ thấy 1 bờ vực tối tăm, không cảm xúc, tôi luôn cố tỏ ra đang vui vẻ trước các mối quan hệ để không khí trở nên dễ chịu hơn.Thực sự tôi đang vướn ở vấn đề gì.Tôi phải làm gì tiếp theo.Tôi đã kiếm mọi thứ lại và dần trở nên không hiệu quả.Cảm ơn mọi người đã đọc được bài viết này ❤️ #tamsudai

icon-text-sms

5

2 năm trước

icon-thumb-up

6

icon-down
ico-place

Bình Tân

#tamsudai "Cả đời này cho dù đến chết con vẫn hận mẹ. Cho dù đến chết con cũng không bao giờ tha thứ cho mẹ." Mọi người người ngoài, có thể đọc và cho mình cái nhìn khách quan chuyện mẹ con mình được không? Năm 18 tuổi, mình cố thử tự sát. Mẹ mình nói rằng mình không quan trọng, đừng làm màu, ai cũng khổ, mày đừng thể hiện cái mặt đau khổ ra ảnh hưởng đến tâm trạng người khác. Mình gay. Năm mình cấp 3 bị phát hiện ra là gay, do các bạn trong lớp nghịch điện thoại mình không xin phép. Kể từ đó, mình bị bắt nạt rất nhiều. Chuyện đó chẳng sao cả, cho dù họ bắt nạt như nào mình biết mình chỉ cần cố chịu đựng hết cấp 3. Chỉ là, trong đám bọn con trai trong lớp có người này luôn có vẻ tử tế với mình, đối xử với mình rất tốt, chưa trêu chọc mình bao giờ không như những bạn trai cùng lớp khác. Bởi vậy, mình tin tưởng bạn ấy. Bởi vậy, mình cảm nắng người ta Bởi vậy, mình tin tưởng nhầm người. Nửa cuối lớp 12 mình tỏ tình với bạn ấy. Sáng hôm sau, cả lớp biết chuyện. Bọn bắt nạt như được cái cớ, dằn vặt mình thêm. Nhưng chuyện đó chẳng là gì, nhìn thấy người mình tin tưởng nhất, người mình tin tưởng sẽ tử tế với mình cũng theo bọn kia cười nhạo và mạt sát mình, nó mới tổn thương được đến mình. Mình tin cậu ta, mình thật sự tin cậu ta. Từ khi đó, sự bắt nạt đó mới chạm tới mình. Mình bắt đầu nhốt mình trong phòng khóc, bắt đầu không ăn không uống, quần áo lộn xộn tóc tai bù xù. Mình không muốn bước ra đường, mình sợ đi học. Mình sợ bị mấy đứa bắt nạt kia cười nhạo tình cảm của mình, và hơn hết, mình thống khổ khi thấy người mình yêu và tin tưởng nhất cười nhạo tình cảm của mình. Đau đớn chồng chất đau đớn, đau khổ vì bị bắt nạt, đau khổ vì thất vọng, đau khổ vì bị người mình yêu chế giễu tình cảm của mình. Mình không biết xử lý nào những nỗi đau khổ đó, mình tự hủy, mình cắt tay rất nhiều. Khi mình nhận ra mình làm thứ gì, mình sợ, mình chạy đến mẹ mình cầu cứu. Mình mang cánh tay đầy vết cứa vẫn còn chảy máu ra, nói rằng mẹ ơi con đang cố tự sát, mẹ cứu con. Mẹ mình nói câu đầu tiên ở trên cùng. Từ đó trở đi, mẹ mình không hề nhắc lại, không hề hỏi han, không hề quan tâm thử xem chuyện gì đã xảy ra, chuyện gì khiến mình như vậy. Mẹ mình bơ nó đi như chưa thấy gì Mẹ mình không quan tâm mình, thì tâm lý của mình càng tệ hại hơn. Mình chỉ có mẹ thôi. Mình càng đói khát sự yêu thương và giúp đỡ hơn. May mắn thay ông trời ban chút nhan sắc. Năm đó mình có 18 tuổi thôi, những người đàn ông đó quan tâm mình, yêu thương mình, bao bọc mình, vỗ về mình. Cho mình cảm giác mình được yêu thương, mình được lắng nghe, mình được vỗ về Mãi sau này mình mới biết thứ họ muốn chỉ là tình dục. Họ dùng mình xong, họ vứt vào sọt rác. Mình đói khát yêu thương, chỉ biết có họ để ý quan tâm mình, tuyệt vọng bám lấy họ, không bám được họ thì chuyển sang bám người khác, bọn họ cho dù muốn thể xác nào của mình thì cứ giành lấy, miễn sao ôm mình nghe mình dù là giả, cho mình cảm giác mình được yêu, cho mình cảm giác mình được bảo vệ lúc này là được. Nhưng cho dù mình cố thế nào, thế nào, bọn họ cũng chẳng quan tâm mình, chỉ dùng xong rồi vứt đi. Chuyện này làm mình càng tuyệt vọng hơn Chuyện này xảy ra khi mình vẫn còn đang chung sống với mẹ mình, lúc đó mình 18 tuổi thôi. Mẹ mình lúc này đang cặp bồ với một người đàn ông. Nhà người đàn ông này cách nhà mình hơn 100km. Nếu một năm có 365 ngày thì quá 180 ngày mẹ mình ở nhà ông ấy. Ngày còn lại bà ấy ờ nhà mình thì đi chơi đi quẩy tưng bừng. Vấn đề là mẹ mình cũng chẳng có tiền, bà ấy vay xã hội đen, vay họ hàng bạn bè, để rồi bọn họ đến tận nhà đe dọa mình, đe dọa chị gái mình, nhắn tin đe dọa người quen của mình và chỗ làm của chị gái mình. Mẹ mình nhìn thấy mình từng ngày từng ngày một càng tàn tạ hơn, mẹ mình nhìn thấy tận mắt ngay trước mắt con mình, nhưng mẹ mình không làm gì cả, không làm bất cứ thứ gì cả. Một câu hỏi han cũng không Năm 18, mình thi đại học xong, mẹ mình bỗng dưng nổi hứng lên. Mẹ mình nói rằng mẹ mình cảm thấy có lỗi vì đã cờ bạc vay nợ rất nhiều tiền khổ người xung quanh nên muốn đi xuất khẩu lao động. Mọi người cản vì cảm thấy có việc gần nhà mà lương vẫn tương tự, và có mỗi đứa con trai ở nhà một mình. Mẹ mình nói nó 18 tuổi rồi, nó tự chăm sóc được bản thân, không phải chăm cho nó nữa Tự chăm sóc bản thân là một điều rất khó với tâm lý méo mó đó của mình, nhưng mình không cản hay bận tâm với điều đó, sống cùng mẹ vốn đâu khác gì sống một mình. Nửa năm sau, mình phát hiện ra mình nhiễm HIV. Mọi người có thể tưởng tượng được, một thằng bé 18 tuổi nhiễm bệnh đó nó sốc thế nào không? Một thằng bé 18 sống một mình, tâm lý bất ổn, cố cân bằng việc đi học buổi sáng, đi làm buổi chiều kiếm tiền nuôi bản thân, cố giữ gìn sức khỏe vì sức đề kháng yếu, cố gắng chấp nhận tâm lý căn bệnh của mình. Mẹ mình sau khi biết tin, đăng một status đẫm nước mắt trên facebook nói thương con. Nhưng kể từ status đó chưa từng hỏi han mình câu nào, sức khỏe mình ra sao, chưa gửi cái gì về cho mình dù mình cũng không đòi hỏi. Người quan tâm mình lúc này là chị gái, tiền học là chị gái không phải mẹ đóng cho mình, điện nước chị gái mình trả bớt hộ, ăn uống chị giúp, thỉnh thoảng chị cho chút tiền đi chơi. Chỉ tiếc chị gái mình từ nhỏ bất hòa với mẹ, chuyển đi xa rất rất lâu rồi, giờ cũng phải mấy năm rồi chị chẳng thèm về nhà. Năm 18 đến nay cũng 23, căn bệnh của mình giờ cũng chẳng gì to tác cả. Thoải mái được với nó, chấp nhận được nó, mình ngốc mình còn quá trẻ mình phạm sai lầm mình quá ngây ngô mình phải chịu. Mình cứ nghĩ cuộc sống của mình vui vẻ vô ưu như vậy cho đến khi mẹ mình đòi về nước, Mẹ mình lấy lý do là lo cho mình, lo cho bệnh của con mình, sợ mình không sống được mình, muốn quan tâm con cái để về nước. Mình chỉ cảm thấy buồn cười ở chỗ cái lúc mình cần mẹ mình nhất mẹ mình không thèm quan tâm, lúc mình mạnh mẽ được nhất vui vẻ nhất mẹ mình lại đòi về làm khổ cuộc đời mình. Mẹ mình về lúc mình thất nghiệp, không có đủ tiền dự trữ để chuyển ra ngoài, chỉ đủ sao để sinh hoạt không phải xin sỏ vay mướn bà ấy. Tiền mình tích, thiếu mình vay bạn bè hoặc chị gái. Điện nước mình trả. Mình với mẹ mình sống cực kỳ bất hòa, không ngày nào là không cãi nhau, không ngày nào cơm không chan nước mắt, Mình tưởng chuyện hồi xưa 18 tuổi đó, mình bỏ qua được xuống rồi, nhưng mình không, mình thật sự không. Mỗi lần nhìn mẹ mình, mình căm ghét mẹ mình. Mỗi lần nhìn mặt mẹ mình, mình nhớ lại hồi xưa kỷ niệm không hay, và mình cực kỳ tức giận phẫn nộ. Tuần đầu tiên sau khi mẹ mình về, mẹ con cãi nhau, đỉnh điểm mình nói, "Khi con cần mẹ nhất, mẹ nói con 18 tuổi rồi mẹ chẳng còn phải quan tâm gì đến nữa tự chăm sóc lấy mình đi. Khi con cần mẹ nhất, khi con không sống được một mình nhất và mẹ biết điều đó, mẹ nói con tự cứu sống lấy mình đi. Và khi nay con tự sống được hạnh phúc không cần có mẹ, thì mẹ nay về nói là thương con lo cho con yêu con. Mẹ nghe mẹ có thấy buồn cười không chứ con thấy buồn cười lắm ấy. Mẹ có chút nào thương con quan tâm con mẹ sẽ không bỏ con lúc đó khi mẹ biết rõ ràng con như nào" "Cả đời này đến chết con vẫn hận mẹ. Cho dù đến chết con cũng không tha thứ cho mẹ. Có bao giờ mẹ từng nghĩ năm đó chỉ cần mẹ để ý con một lần, một lần thôi mẹ quan tâm cuộc sống con thì chuyện kia sẽ không bao giờ xảy ra không? Mẹ có bao giờ cảm thấy tội lỗi không hả mẹ?" Mình biết mình lớn rồi, nửa phần trách nhiệm chuyện năm đó cũng là do mình ngốc nghếch, tin người, để cảm xúc lấn át lý trí. Nhưng bảo mình phải thông cảm, phải yêu mẹ, phải thương mẹ, mình không làm được. Mình thật sự không làm được. Mình không tin tưởng người này, một chút cũng không. Mình có việc làm rồi, chỉ cần cố vài tháng nữa là mình chuyển ra được rồi. Rồi mình cũng có thể như chị gái mình, không thích mẹ và không muốn gặp mặt

icon-text-sms

18

2 năm trước

icon-thumb-up

27

icon-down

Loading...

Ứng dụng Khế trên điện thoại