Bài chia sẻ ẩn danh

ico-place

Bình Thạnh

riviu-icon

Chia sẻ

2 năm trước

icon-ico-share

Chia sẻ

Thèm đồ nướnggg🥲🤌

Loading...

Đang tải bình luận...

Bài viết liên quan

ico-place

Long Biên

Chia tay mà quay lại cũng giống như đi trong 1 khu rừng, đi mãi mà 2 lần vẫn gặp 1 cái cây thì cũng phải biết là mình đang lạc đường chứ? #vietlach

icon-text-sms

2

2 năm trước

icon-thumb-up

2

icon-down
ico-place

Ninh Bình

Cáu vãi

icon-text-sms

2

2 năm trước

icon-thumb-up

0

icon-down
ico-place

Thành phố Buôn Ma Thuột

Ước gì có người iuuu tuii

icon-text-sms

1

2 năm trước

icon-thumb-up

0

icon-down
ico-place

Thành phố Buôn Ma Thuột

1687605927775980-em-mun-co-anh-nao-do-boi-chuyen-cung

Em mún có anh nào đó bói chuyện cùng 😞

icon-text-sms

8

2 năm trước

icon-thumb-up

4

icon-down
ico-place

Từ Liêm

#tinhcam Mưa này nằm ôm nhau nghe mưa thì thích thật...

icon-text-sms

7

2 năm trước

icon-thumb-up

7

icon-down
ico-place

Quận 3

Đừng chọn một thằng đẹp trai, hãy chọn thằng nào biết làm cho cậu đẹp gái ấy!

icon-text-sms

4

2 năm trước

icon-thumb-up

5

icon-down
ico-place

Bình Tân

1687600820174845-hoan-ho-khe-cuoi-cung-cung-binh-luan-anh-duoc-roi

Hoan hô Khế Cuối cùng cũng bình luận ảnh được rồi

icon-text-sms

6

2 năm trước

icon-thumb-up

1

icon-down
ico-place

Quận 3

Tôi phát hiện anh hàng xóm mới chuyển đến có thói quen kì quặc. Mỗi buổi sáng, anh hay viết một câu gì đó lên cái bảng đen treo trước cửa nhà mình. “Ngày mới như c*t.” “Ahaha, được tăng lương.” “Bà mẹ, quên giặt quần lót.” Vì vậy, mỗi sáng tôi hay đi ngang qua nhà anh, đọc những câu ấy và cười nguyên ngày. Một lần, tôi vẫn đi ngang qua nhà anh. Cửa khóa. Trên gờ tấm bảng có để một cây phấn. Hôm nay, anh ghi dòng chữ: “Chào hàng xóm phòng 402.” Phút chốc, tôi đỏ mặt. Tôi tin, anh có để ý đến mình. Cầm cây phấn, tôi ghi dòng chữ nhỏ: “Hello”. Từ đó, chúng tôi trò chuyện qua tấm bảng treo. “Em tên gì?” “Anh làm lĩnh vực nào?” “Kế toán. Em muốn gặp nhau không?” “Chiều em rảnh.” “OK.” Hôm đó, anh ghé qua phòng tôi. Áo sơ mi của người còn vương mồ hôi. Ba lô còn mang trên vai. Bảng tên còn cài trên ngực. Tóc húi cua. Miệng cười toe toét. - Chào em. – Anh nói. Tôi cười, và bắt tay người. _____ Anh luôn lạc quan. Ở người, có gì đấy khiến ta phải nở nụ cười. Chúng tôi đã có những cuộc đối thoại thú vị. Anh kể về gia đình. Công việc quanh quẩn bên các con số. Sở thích chạy bộ. - Em kể về kỷ niệm yêu đương vui vẻ nhất đi! - Haha, thôi, khi đó em mới 20 tuổi. - Ngố mới vui! – Anh đáp lại. - Đó là hồi sinh viên. Em với người yêu đi vào nhà hoang, hôn nhau trong đó. Lúc ấy, có chuột chạy qua, em sợ quá, cắn vào môi người ta. Anh cười ngặt nghẽo. Thế rồi, tôi hỏi anh: - Thế anh có nỗi đau nào lớn không? Khi đó, người đáp: - Anh nghĩ đơn giản mỗi ngày ai cũng phải trải qua vui buồn hờn giận như nhau. Nên nỗi đau đến, anh học cách chấp nhận. Tôi cười lớn. Tôi toan nói, rằng không, cách sống của anh không đơn giản chút nào. _______ Chúng tôi bắt đầu gần gũi nhau hơn. Bên anh, cuộc sống trôi qua rất chậm. Chúng tôi phát hiện những nét xấu xí của nhau. Tôi hay quên. Anh bừa bộn. Tôi yêu đề phòng. Anh ban đầu thì thận trọng, nhưng đã tin thì luôn hết lòng.Tôi từng bảo anh: - Người yêu hết lòng sẽ bị thiệt thòi đấy. Anh nhướng mày: - Không, kẻ bỏ đi mới thiệt thòi, bởi họ đánh mất người yêu mình. Còn anh có mất gì đâu? Khi đó, tôi sửng sốt nhìn anh cười lớn. Tôi nhận ra đó là khía cạnh mới của người đàn ông ấy. Yêu hết lòng, và bỏ không tiếc. _____ Tháng ấy, anh rủ tôi lên Đà Lạt chơi. Nửa đêm, người rủ tôi đi hóng gió. - Điên à! Giờ này chỉ có rét chứ làm gì có gió.Nhưng người vẫn nằng nặc rủ tôi đi. Rồi anh chở đi vào đại học kiến trúc – nơi từng là trường trung học ở Đà Lạt. Chúng tôi băng qua con đường lát đá, trước khi đứng gần cổng trường khép kín.Khuya, sương xuống. Hàng thông xung quanh tối thẫm, in tạc lên nền đêm hình thù quái dị. Tôi rùng mình. - Đến đây làm gì? – Tôi hỏi. Choàng áo khoác kín bưng, anh láu lỉnh đáp: - Hôn nhau đi. Cho em cắn môi anh. - Điên! Hôn trong khách sạn ấm áp không thích à. - Thì như thuở em với thằng người yêu hôn trong nhà hoang ấy. Rờn rợn cho đáng nhớ.Khi ấy, tôi vừa lạnh, vừa sợ, nhưng vẫn cười khúc khích: - Ôi trời ơi, em đâu còn ở tuổi 20 nữa. Nhưng, chúng tôi vẫn hôn nhau. Da thịt tôi rét run, nhưng môi anh ấm. Thông reo thì thào, hơi thở anh bình an. Cảm giác sợ hãi, những run rẩy, cẩn trọng của kẻ trưởng thành lùi xa. Chỉ để trái tim trẻ lại.Tôi hôn anh, hôn hết mình. Hôn như thể, mọi toan tính đã không còn. Chúng tôi lại là những đứa trẻ, mới biết yêu lần đầu… - Yang Phan- #tamsudai

icon-text-sms

1

2 năm trước

icon-thumb-up

1

icon-down
ico-place

Thành phố Buôn Ma Thuột

1 con hủ - vui buồn theo từng câu chuyện 😣

icon-text-sms

5

2 năm trước

icon-thumb-up

4

icon-down
ico-place

Quận 7

Chào mọi người, em là một ng hướng nội trầm tính=)) Điều duy nhất em tự tin là giọng hát của em, lúc trước em ngại kh dám hát cho ai nghe chỉ thỉnh thoảng vu vơ vài đoạn cho mấy nhỏ bạn thân, em đã nhận rất nhiều lời khen và ủng hộ của chúng nó. Và thực sự em cũng nghĩ em hát hay nhma tại em chưa từng học qua bất kì lớp nhạc nào nên em cảm thấy giọng em còn khá yếu thỉnh thoảng đứt hơi và không lên dc nốt cao. Em muốn mở một kênh tiktok để bắt đầu sự nghiệp ca hát mình từ đây, có thể nhận dc sự nhận xét của mọi người để có thể làm tốt hơn. Nhma dù gì đây cũng là lần đầu của em nên em cũng kh biết mình phải thu âm thế nào, quay ảnh ra sao, edit chỉnh sửa clip như nào sao hihi Với cả em không biết chơi nhạc cụ, chắc phải dùng nhạc beat để hát theo ha? Anh chị góp í cho em với

icon-text-sms

5

2 năm trước

icon-thumb-up

6

icon-down

Loading...

Ứng dụng Khế trên điện thoại