Chia sẻ
2 năm trước
Chia sẻ
Loading...
Đang tải bình luận...
Bù Gia Mập
Cho mình hỏi tóc mái bò liếm có chữa được không nhỉ ? Nếu chịu chăm đều đặn #hoidap
3
2 năm trước
5
Phú Nhuận
Tự dưng có 1 người lạ kết bạn fb và nhắn tin nhắn chờ hỏi 1 chút là hỏi gì? Có nên trả lời k #sach
1
2 năm trước
1
Quận 2
CÂU CHUYỆN BÁT PHỞ BỊ CHÊ Một người phụ nữ bước vào một quán phở và hỏi chị chủ quán - Chị ơi, ở đây 1 bát phở bao nhiêu tiền? Chủ quán trả lời: 30 ngàn chị à! Sau khi lục trong túi ra đếm chỉ còn vỏn vẹn 15 ngàn, người phụ nữ rầu rầu ngại ngùng nói: Tôi còn có 15 ngàn, chị bán cho tôi bát phở không có thịt được không ạ? - Không chị ơi, em không bán bát phở 15 ngàn. Ngay lúc đó có người đàn ông trong quán nghe vậy đến nói: - Chị bán bát phở đầy đủ cho chị ấy đi, tôi sẽ thanh toán. Người phụ nữ cám ơn ông khách, bưng bát phở đưa cậu con trai, cậu con trai nhìn bát phở, vừa nếm 1 miếng thì mắng mẹ - Bát phở nhạt nhẽo thế này mà mẹ cũng đưa con ăn sao? Nói xong cậu vứt đôi đũa rồi bỏ chạy ra ngoài ngồi. Người khách nọ thấy vậy liền đi ra gặp cậu rồi nói: - Cậu còn là con người nữa không, mẹ cậu vất vả, thậm chí không đủ tiền mua bát phở cho cậu, vậy mà cậu đối xử với bà ấy như vậy là sao? Cậu con trai cúi đầu nghẹn ngào nói: - Dạ, em thương mẹ em lắm, mẹ em vất vả nuôi em khôn lớn, ăn học đàng hoàng, bao nhiêu khổ cực mẹ em gánh hết, thậm chí ngày hôm nay mừng em tốt nghiệp đại học, mẹ cũng nhường cho em, nên em làm như vậy để mẹ em ăn bát phở, anh ạ! Người đàn ông nghe vậy, nở 1 nụ cười - Anh xin lỗi đã trách lầm em, đây anh cho ít tiền, tuy không nhiều nhưng đủ hai mẹ con ăn 1 bữa thật ngon mừng ngày em tốt nghiệp đại học, và ngày mai, nếu chưa có chỗ nào nhận thì đến công ty của anh làm việc, đây là danh thiếp của anh. Cậu nghe xong cúi đầu cám ơn người đàn ông nọ, rồi vào quán ngồi dựa vào người mẹ mà nước mắt 2 mẹ con không ngừng rơi. #suutam
2
2 năm trước
5
Thành phố Biên Hòa
Nay sinh nhật tớ ♥️
5
2 năm trước
6
Quận 2
"Hồi còn là sinh viên đại học, tôi là đứa lập dị. Chỉ có hai lựa chọn: nếu tôi tham gia lớp học của các giáo sư thế thì họ sẽ không thể yên với tôi, vì tôi sẽ hỏi họ hàng vạn câu hỏi mà họ không thể trả lời. Không chỉ không thể trả lời, họ còn tức giận vì tôi đã làm bẽ mặt họ trước toàn thể sinh viên nữa. Nên nếu tôi không tham gia lớp học thì họ cảm thấy tốt hơn. Nhưng có một số môn, một số giáo sư khác - người mà chưa bị tôi làm cho bẽ mặt - lại cảm thấy bị xúc phạm vì tôi không bao giờ đến lớp của họ. Một hôm có một vị gọi tôi tới và hỏi "Tại sao em không bao giờ đến lớp? Em vào đại học làm gì? Tôi chẳng bao giờ thấy mặt em. Nếu em không tới, đừng mong tôi cho em đủ số điểm danh để tham dự kì thi vì 75% việc dự lớp là yêu cầu bắt buộc." Tôi cầm lấy tay ông ấy và kéo ông ấy đi "Thầy hãy đi cùng em tới một nơi, em sẽ cho thầy biết toàn bộ thời gian em đã ở đâu và tại sao em lại vào đại học" Ông ấy lo lắng "Nhưng em đưa tôi đi đâu?" Tôi nói "Em đưa thầy tới một nơi mà sau khi thấy nó, thầy sẽ cho em 100% điểm danh có mặt. Thầy cứ đi cùng em" Tôi đưa ông ấy đến thư viện và tôi bảo với người thủ thư: "Cô nói cho ông già này, có ngày nào mà em không ở thư viện không?" Bà thủ thư nói "Em ấy ở đây mọi ngày, kể cả ngày nghỉ. Nếu thư viện không mở cửa thì em ấy sẽ ngồi ở ngoài sân, nhưng vẫn tới. Thậm chí anh ta còn không chịu rời đi cho đến khi chúng tôi năn nỉ 'Mời anh về cho vì chúng tôi còn phải đóng cửa và nghỉ ngơi nữa'. Có hôm chúng tôi còn phải tập hợp người để lôi anh ta ra khỏi đây" Tôi nói với giáo sư "Mọi kiến thức em đều có thể tìm trong sách, một cách rõ ràng hơn nhiều so với việc nghe từ các thầy. Hơn nữa, các thầy toàn lặp lại những điều đã được viết trong sách. Cho nên ích gì khi mà đến lớp chỉ để nghe gián tiếp điều em có thể đọc ngay đây? Em thích cách đơn giản. Tôi nói tiếp: “Nếu thầy có thể chứng minh được các thầy đang dạy một cái gì đó không có trong sách, thế thì em sẵn sàng tới lớp. Nếu thầy không thể chứng minh thì hãy nhớ phải cho em 100% điểm danh có mặt - nếu không em sẽ tạo ra rắc rối cho các thầy đấy" Và bởi vì tôi đã tạo ra rắc rối cho nhiều người rồi, thậm chí có những vị giáo sư đã ra tối hậu thư rằng, hoặc tôi phải bị trục xuất khỏi trường hoặc họ sẽ xin thôi việc, nên ông ấy tin tôi, ông ấy nói: "Em nói đúng. Tại sao lại phải nghe tri thức một cách gián tiếp trong khi em có thể có một cách trực tiếp từ những cuốn sách? Chúng tôi, những người tuy được gọi là giáo sư và đi giảng dạy nhưng thật ra chúng tôi cũng chỉ là những cái máy phát, không hơn. Chúng tôi chỉ lặp lại những điều mình đã học, đã biết. Bản thân tôi cũng vậy, tôi đã luôn chỉ dùng những kiến thức cũ rích để giảng dạy. Có lẽ đã 30 năm rồi tôi không đọc bất cứ gì." Vậy là trong 30 năm ông ấy đã từng dạy cùng một điều, lặp đi lặp lại cho bao nhiêu thế hệ. Và trong 30 năm đó, hàng triệu cuốn sách đã xuất bản. Có những cuốn còn tuyệt vời đến nỗi phủ định hết những điều mà những giáo sư đang dạy. Tôi đọc nhiều hơn các giáo sư, tôi đọc những thứ mới nhất, vì vậy nên kiến thức của tôi mạnh hơn của họ. Và vì vậy, tất nhiên, họ ghét tôi vô cùng. Đó cũng lý do lớn nhất khiến tôi bị trục xuất khỏi hết trường này tới trường khác. Chỉ bởi vì tôi luôn biết nhiều hơn cả các giáo sư." #tamsudai #osho
1
2 năm trước
6
Đức Linh
Mới vừa bặc cái con mắt dậy, bao giấc mơ đẹp bị đánh tan. Ước gì mình có thể sống mãi trong đó nhỉ🥺🥲 #vuvo
2
2 năm trước
2
Tân Phước
Mình đang chơi trò Ai sẽ thắng với bạn mình, tụi mình cho 2 con rồng châu Á và châu Âu đấu với nhau. Nhưng mà bạn mình chọn rồng châu Á rồi, giờ mình không biết làm gì để thắng luôn😭 #choigame
1
2 năm trước
2
Thạch Thất
11/8 01:00 Tôi bật khóc và kh có lí do tôi nghĩ đến những chuyện sảy ra những chuyện kh ai biết và kh phải ai cũng biết, nhiều người kh biết và nghĩ tôi chỉ là đứa trẻ ch từng như họ nên những chuyện một đứa trẻ là tôi chả là gì đối với họ nhưng chắc là họ cũng ch từng bị quấy rối và xâm hại đâu nhỉ, họ đâu được bố mẹ cưng chiều đến mức kh ai có trách nhiệm đóng tiền học phí, có một ng bố tồi ngoại tình và thiếu trách nhiệm ,một người mẹ chỉ nghĩ đến anh trai tôi. Nhớ cái ngày mẹ đã kh còn niềm hy vọng với bố tôi, mẹ nói sẽ kh ly hôn vì còn thg trường nay mai còn lấy vợ ly hôn bây giờ liệu nay mai có ai lấy nó kh. Giờ mẹ định ra ở riêng mẹ nuôi anh trường anh trường ở cùng mẹ , sinh ở với bố. Tôi nghe mà nghẹn ngào chứ bố tôi đã như vậy rồi mẹ tôi ruồng bỏ vậy tôi sống bằng gì ăn bằng gì đây, may mắn vẫn đến với tôi khi mẹ tôi quyết định kh ở riêng. Hồi đấy sảy ra chuyện tôi cũng đang học lớp 6 rồi lên lớp 7 tối vừa học vừa làm vì hồi đó mẹ tôi bán hàng ngoài chợ nên có nhiều việc vặt Tôi cứ đi học về ròi lại phụ giúp mẹ anh trai tôi hồi đó kh có việc nên nghỉ hàng tháng trời công việc mỗi ngày chỉ thức dậy rồi đi chơi tôi ganh tị vì tôi đi học đã bị bạo hành học đường rồi về phụ giúp mẹ đến tận chiều tối giúp mẹ xong tôi nấu cơm giặt phơi dọn dẹp nhà cửa , tôi kh làm là tối mẹ về mẹ sẽ chửi tôi thậm tệ, sáng dậy mẹ tôi cho anh tôi tiền ăn sáng 20chục 50chục Còn tôi đâu có đâu lâu lâu mới có 10k để đi học thì tôi cũng trả tiền gửi xe những hôm tôi nợ . Rồi một hôm tôi và mẹ tôi cãi nhau vì chuyện trọng nam khinh nữ, trong cơn nóng giận tôi có nói rằng *NẾU MẸ ĐÃ THƯƠNG NÓ NHƯ THẾ THÌ MẸ SINH CON RA ĐỂ LÀM GÌ* lúc đấy mẹ tôi đã nhém con dao vào ng tôi nhưng thật may là kh chúng và mẹ tôi đã đến chỗ tôi và tát tôi 1 cái , lần đấy là lần cãi nhau lớn nhất đã diễn ra . Năm 2020 Tôi quyết định bỏ học vì năm lớp 8-9 kh ai có trách nhiệm đóng tiền học cho tôi lên lớp 10 chi phí cao hơn nên tôi quyết định bỏ học , kh p do tôi chán học mà do tôi kh có tiền vừa đi học vừa đi làm cũng kh đủ để tôi sinh sống , tôi mong muốn được đi học và tôi muốn mình có thể vào trường kiến trúc , sau khi bỏ học tôi có đi làm với chị cả chị ấy đã có gia đình và ba đứa con nhiều ng hỏi tôi rằng , có hai chị thì sao kh xin tiền mà đi học , nhưng hai chị đều có gia đình rồi học còn lo cho gia đình mình nữa chứ nên tôi kh muốn nhờ hay xin các chị, tôi nghĩ bạn kh thể tưởng tượng được tôi đi làm cả ngày về mà tôi vẫn phải dọn dẹp rồi nấu cơm còn anh tôi thì nằm ở nhà cả ngày kh chịu làm gì những hôm vừa về đếm nhà vừa ngồi xuống ghế thì mẹ tôi đã chửi tôi vì để nhà bẩn ch cơm nước , còn anh tôi thì vẫn yên tại chỗ chẳng phải làm gì, có những hôm đi vài ngày kh thèm về mẹ tôi bắt tôi đi tìm hôm thì 12-1h đêm rồi vẫn bắt tôi đi 3-4km để đi tìm anh tôi những ngày tôi kh đi tìm thì mẹ sẽ chửi tôi thậm trí còn đánh tôi đạp vào bụng tôi nữa Mẹ tôi kh gọi được cho anh thì quay ra chút giận lên tôi, được vài tháng thì anh tôi cũng kh còn chơi như trước nhưng chỉ suốt ngày ở nhà dùn
4
2 năm trước
7
Thành phố Huế
Ai nhắn tin dới tui hog
5
2 năm trước
3
Thành phố Biên Hòa
Vi 1 số chuyện xảy ra trong quá khứ khiến t sợ việc quan hệ tới độ bài xích. Nhưng những người xung quanh t đều làm t thấy sợ hãi hơn. 1 người anh họ hỏi t có bạn trai chưa t nói chưa. Vì t không thích đụng chạm. Nói t xạo còn nói là ai tới tuổi m cũng mất hết rồi. Không làm sao chịu được. Ngủ với mấy thằng rồi. Hay để t giới thiệu mấy đứa để trị bệnh cho m. Còn những người trong cty thì nói m mới thử thì mới biết được xong giới thiệu t cho mấy ông góa vợ t kêu không thích thì họ nói t chỉ có ô môi mới o thích con trai thôi (m vẫn quý mến các bạn đồng giới nha chứ o ý gì đâu) . Những người xung quanh lun cố ép m lấy chồng. Nói lấy chồng làm vài lần quen rồi có khi ngày nào cũng đòi. M từng làm chuyện ngu ngốc m đã thử quen 1 người mỗi lần người đó đụng m là cơ thể tự bài xích. Đến khi người đó nói quen mà o cho chạm thì quen làm gì. M mới thử cho người đó đưa tay vào áo bóp ngực sau đó m đã nôn ngay tại đó người run rẫy ám ảnh tới giờ. M cũng chia tay rồi. Nhưng những người xung quanh đều đem điều đó ra giễu cợt. Mẹ m mất rồi. Dì m lun bắt m lấy chồng có con để nối dõi. Chửi m là đồ bất hiếu. Còn nói nếu không thích lấy thì ngủ đại với thằng nào đó kiếm đứa con. M tính để mẹ m tuyệt tự à...........T sợ lắm. Thật sự sợ muốn chết đi được #tamsu
4
2 năm trước
6
Loading...