Chia sẻ
một năm trước
Chia sẻ
Loading...
Đang tải bình luận...
Hải An
Tại sao lại có kiểu người lúc nào cũng nghĩ mình là nạn nhân nhỉ??? Kiểu không thể nói chuyện nổi ấy, nói nhưng không chịu hiểu, chỉ nghĩ người khác sai mình luôn đúng. Mỗi lời người ta nói ra đều nghĩ là người ta ghen tị nên hãm hại mình ấy. Trên đời chỉ có mình tốt thôi còn người khác là sống tệ hết. Luôn luôn muốn mình phải là nhất, người khác đương nhiên phải giúp đỡ mình, người ta từ chối cái là thành người sống độc ác liền còn mình thì chẳng giúp người ta bao giờ ấy. Luôn treo trên miệng câu "tao sống hiền lành đó giờ" nhưng miệng toàn phun ra mấy lời láo toét, mất dạy kể cả là với ba mẹ họ. Đây liệu có phải bệnh tâm lý không hay lag do nhân sinh quan hình thành từ bé có vấn đề. Thề ghét mấy người kiểu này vãi, chỉ muốn tránh xa cho cuộc đời đỡ toxic.
4
một năm trước
2
Thành phố Qui Nhơn
mình vừa mới trải qua một thời gian tồi tệ, tuy kh dài nhưng mà đủ để làm mình nhớ mãi. Mình phát hiện ng yêu mình qua lại với ng con gái khác nhưng mình vẫn chưa nhận được một lời xin lỗi chính thức nào, mình biết có buồn thì cũng chẳng làm được gì, đặc biệt là buồn vì một người quá tệ như vậy nhưng mình không biết làm sao để thoát ra tình trạng này, mình chỉ muốn khóc và quên hết đi mọi thứ. #tamsu
1
một năm trước
2
Thanh Liêm
Ny đòi xuống ngủ cx có cho k ạ đòi mấy tuaagn nay r ạ🥲
8
một năm trước
1
Nguyễn Phích
Tớ - một con người bình thường - bình thường đến mức vô dụng. _____._____._____._____._____._____._____._____._ Trong khi các bạn, mọi người, hoặc một người tuy không nổi bật trong đời sống xã hội nhưng lại đạt được rất nhiều thành tựu gì đó trên mạng xã hội. Tớ thật sự rất ngưỡng mộ, ngưỡng mộ đến ganh tị. Sao họ tuyệt thế nhỉ...? Và rồi, tớ nhìn lại bản thân, tớ ghét chính mình, ghét sự vô dụng ấy. Không có tài năng, không có nhan sắc, không có chỉ số IQ cao hay gì cả. Tớ cứ mắc kẹt trong cái vòng luẩn quẩn, không muốn thoát ra, hoặc không thể. Tớ mặc cho những suy nghĩ đang hành hạ mình. Nhưng điều đó vẫn chưa phải điều tồi tệ nhất, khi mà tớ bắt đầu bước vào những vai diễn của cuộc đời ... Tớ không tìm thấy chính mình nữa, không tìm thấy những điều mà mình từng mơ ước, từng khát khao đến mãnh liệt. Mẹ hay nói "con bé kia vừa xinh đẹp vừa là thủ khoa cơ đấy", "con ông kia mới tí tuổi đã làm ra tiền", "con dì út được nhận học bổng mấy chục triệu kìa", "con nhà người ta..." Sau những lời ngợi ca ấy, tớ cũng có chút chạnh lòng, nhưng không hẳn là tổn thương, vì tớ biết mẹ muốn tốt cho mình, đó sẽ là những tấm gương sáng để tớ noi theo. Nhưng thời điểm đó, tớ chỉ xem nó như một cái khiên để che đậy cho nỗi sợ hãi trong mình... Tớ lao đầu vào học điên cuồng chỉ để tìm kiếm sự công nhận từ mẹ, từ những người xung quanh. Tớ sợ ánh mắt khinh thường họ dành cho tớ "một đứa trẻ vô dụng", họ kể về sự phi thường của những con người tài giỏi, họ bắt tớ lên ván cân đó, rồi xem tớ như một sản phẩm thất bại. Và trong quá trình trở thành "một diễn viên cuộc đời", tớ nhận ra có rất nhiều khó khăn, tớ không thể diễn một cách trọn vẹn. Bởi tớ không phải con nhà người ta. _ Sau những vở kịch lỗng lẫy, có đứa trẻ đang kiệt quệ và dần đánh mất chính mình _ Và rồi? đến một lúc nào đó, tớ nghĩ mình không thể tiếp tục được nữa. Tớ khó khăn trong việc thoát khỏi khỏi vai diễn, tớ muốn tìm lại con người cũ của mình. Tớ ôm lấy bóng hình ngày bé, ôm lấy sự ngây thơ và hồn nhiên để sưởi ấm cõi lòng mục nát. Sau đó, tớ cố tìm lại những mảnh vụn vỡ mà vá lấp cõi lòng. Tớ không học như một kẻ mất não nữa, không cố gắng để trở thành bất kì ai, không chạy theo những tiêu chuẩn quá hoàn hảo của xã hội nữa, bởi vì tớ biết: "mình chỉ là một người bình thường" #linhtinh
7
một năm trước
11
Ninh Phước
Nghĩ là mình ổn nên phủ bụi Khế cũng được mấy ngày rồi. Nhưng thì ra là cũng chẳng ổn như mình nghĩ, tất cả chỉ là đánh lừa bản thân mà thôi. Lâu rồi mới tìm tới self-harm để giải quyết vấn đề....
11
một năm trước
5
Thanh Trì
mn ơi cho mình hỏi có chỗ nào tập võ thực chiến ở gần thanh xuân kh ạ #hoidapcho
2
một năm trước
2
Tân Phú
Bạn nào cí thể dành thời gian nghe em tâm sự với ạ #tinhcam
6
một năm trước
6
Chương Mỹ
Hnay là 1 câu chuyện dàiiii.... Sáng sớm tinh mơ tớ ngủ dậy, em tớ vào đùa tớ là đt chưa sạc kìa! Eo tớ hoảng hốt luôn nhưng chợt nhớ ra mònh có 2 cái đt :)) 1 cái tớ cắm r 1 cái chưa cắm. Tớ mới thở phào nhẹ nhõm r bảo nó là tớ có cắm, nhma đời vả cho tớ chua chát vãiiii, đt tớ cắm k vào pin:))) khúc này tớ lăn lộn giãy đành đạch trên giường luôn, đó cũng là lúc tớ cảm thấy ngày hôm nay có điềm xấu r, chắc là trôi qua k êm đẹp r đấy. Đúng như tớ nghĩ luôn:)) hnay em tớ với tớ cãi nhau, con bé nó sai mà câu chuyện cũng dài lắm. Đại loại là nó ích kỉ và chỉ nghĩ cho bản thân, háu thắng ý mng, sỹ bẩn nữa:)) nay nhà lại có họ hàng lên chơi nên tớ k dám nói chửi ấy quá nhma nó cứ ngồi khóc ý:))) xong mình cũng im nó cũng im. Đc 1 lúc lại ngoạc mồm ra bảo mình suốt ngày mắng nó như kiểu bị oan ức lắm ý. Xong bố mình cáu vào vụt cho mỗi đứa 1 phát. Well thật ra là đòn roi cỡ đó k lm mình khóc đc đâu nên mình vẫn bthg tại quen r, hồi bé bị đánh riết r quen:)) nhma bé em thứ 2 của mình nó chỉ ngồi chơi bthg, có mình và em út cãi nhau mà bố đánh cả nó khổ thân vcl, chả lmj tnh lại bị đánh oan, nhìn nó thút thít mà mình thấy thương vc. MÌnh bảo mình mới là đứa đang cãi nhau bố đánh nó là bố sai. Wao bố mình còn chả thèm xin lỗi ạ? Tự lôi chuye ẹ cũ r khơi ra cho bé em t2 có tội r lấp liếm cái vụt của bản thân🤡 Ê nhìn nó khóc mà thương vãi, nó khóc k phải vì đòn mà vì bị oan ý, đã thế bố mình sai mà còn k xin lỗi nó, lôi mấy cái chuyện xưa lắc xưa lơ ra để mắng nó r cho là mình đúng. Sau vài lần bị vụt trc đó mình nhận ra bố mình có tính sỹ vcl, sai kbh nhận toàn đi đổ hết cho ngkh, dùng mọi câch để đối phương sai còn bản thân bố thì đúng:)) mà mình cũng chả muốn nói, nói ra có khi lệch xương hàm:) mà bố chắc cũng chả rút ra đc điều j cả, mình công nhận là bố dịu dàng hơn hồi trc, nhưng đời mà ... bản tính đã thế thì sao mà bỏ đc, chỉ có kiềm chế thì may ra còn đc. Nhìn mâm cơm mà thấy cái j cũng đắng luôn ý chả muốn ăn. Thoi chịu vậy cũng chả trách đc ai, cái tư tưởng chị lớn phải nhường em thấm sâu trong người r thì mình làm sao mà đỡ đc😂 vừa khóc vừa cười cứ như bị dở hơi vậy đó tr
1
một năm trước
3
Thành phố Đà Lạt
Cảm ơn vì cậu đã hiểu cho tôi🥀 #tamsu
1
một năm trước
1
Thành phố Biên Hòa
Nay sinh nhật của t nè. Bước qua tuổi 25. Một nửa 50 cảm giác khó tả kiểu gì mà ý. O ngờ t sống lâu hơn dự định của t nữa #linhtinh
1
một năm trước
1
Loading...