Chia sẻ
một năm trước
Chia sẻ
Loading...
Đang tải bình luận...
Hoàng Mai
Who wants to talk 🙋♀️?
3
một năm trước
4
Châu Đức
đây sẽ là nơi tui zô đây hát vu vơ hằng ngày nhé =)))) các bạn kh cần để ý lắm đâuu hehehe
45
một năm trước
15
Hồng Ngự
Trb một ngày của toai: #linhtinh
2
một năm trước
4
Hồng Ngự
Có ní nào bt bộ phim or anime nào mà hay hay nhưng kh đang nổi quá, kiểu chìm chìm hoặc đã từng nổi nhưng giờ kh đc quan tâm lắm í. Chỉ cho toai với, thể loại nào cũg đc. Hè ở nhà chán quá😩 #anime #linhtinh
2
một năm trước
3
Hồng Ngự
Tự nhiên thấy bth mình thú vị vl. Thế mà đéo ai yêu🙄😒 #gocaotuong #linhtinh
2
một năm trước
3
Thành phố Vinh
Mình có tạo một kênh YouTube , truy cập : @HongDiep ( nội dung sạch sẽ nhé ) #chiase #choigame #hoihoa
1
một năm trước
4
Bình Chánh
Không hiểu sao t với ny sống chung. Mà ko có đêm nào t ko mơ thấy nó cả. Dù cũng ko có nghĩ gì đến mà cứ đêm ngủ lại mơ. Cũng chả hiểu ra làm sao
3
một năm trước
4
Bình Chánh
Tâm sự cùng nhau ko
6
một năm trước
5
Cái Bè
Lúc còn trẻ cứ nghĩ sau này nhất định sẽ lấy được người mình yêu, cười nhạo những người tới tuổi chọn đại người cưới. Sau này lớn rồi mới thấy, ở cạnh người mình yêu là điều xa xỉ, cuộc sống k chỉ có tình yêu, em phải chọn cho mình người đem lại tương lai tươi sáng :)) buồn làm sao.
1
một năm trước
3
Thành phố Đà Lạt
Xin chào đây là vài dòng tâm sự của tớ! Thật sự từ bé đến lớn tớ phải sống trong căn nhà có một người bố khó tính, cục cằn luôn sử dụng nắm đấm để giải quyết mọi thứ. Bản thân tớ cũng không hiểu tại sao mình có thể mạnh mẽ chịu đựng đến như vậy. Một số lần mình cũng muốn ngồi lại để nói chuyện, tâm sự với bố, mẹ nhưng dường như là một điều rất khó. Chỉ cần mình thốt lên "bố ơi, con có chuyện này muốn nói" thì ngay lập tức sẽ nhận lại một ánh mắt tràn đầy sự vô cảm. Bản thân mình đã luôn phải nhận những trận đòn roi, những cái tát trời giáng từ bố. Mình cũng có một người em, nhưng không hiểu sao những gì em mình làm sai mình luôn là người phải chịu đựng, vì sao mình phải luôn nhường? Mình nghĩ nhường nhịn là một sự lựa chọn chứ đâu phải là trách nhiệm! Trong gia đình, mình luôn là người phải dọn dẹp xử lý những gì em mình đã bày ra. Thật sự có những lần em mình đã rất hỗn láo với mẹ. Luôn có những thái độ trốn tránh, không nhận ra được những sai lầm của bản thân. Nhưng rồi bố mẹ vẫn luôn bỏ qua cho em nếu có la thì sẽ kéo mình vào rồi la lây bằng những từ như "chúng mày", " tụi bay" trong khi bản thân mình thật sự không làm gì.. Mình nhớ có lần vào một đêm mùa đông, mình bị nằm mơ sau đó mình khóc, bố mình đã lên và nắm đầu mình rồi sử dụng những cái tát để đánh thức mình dậy với lý do sợ mình làm ồn, thật sự không thể kêu mình một cách nhẹ nhàng sao. Khi ấy trái tim mình đã tổn thương rất nhiều, đã từng rơi nước mắt ra sao, chỉ có bản thân mình biết. Đến hiện tại bản thân mình đã không thể khóc nữa rồi, đôi khi mình rất muốn giải tỏa nhưng không thể. Gia đình mình cũng sắp đường ai nấy đi rồi. Mình cảm thấy bản thân dần trở nên vô cảm thờ ơ với mọi thứ rồi... Giờ đây mình chỉ muốn đậu đại học để có thể rời xa cái "ngôi nhà" này thôi. Mình lớn lên trong những tiếng cãi nhau, la hét của mẹ. Khi xưa mình còn ngăn cản những bây giờ đây mình cảm nhận nó không còn là chuyện của mình nữa. Mình quá vô cảm đúng không? Mình rất cần lời khuyên ... #tamsu
2
một năm trước
2
Loading...