Bài chia sẻ ẩn danh

ico-place

Rạch Giá

riviu-icon

Chia sẻ

2 năm trước

icon-ico-share

Chia sẻ

Mình sinh non nên tim yếu, từ nhỏ thật sự mình rất ghen tị với các bạn, nhìn các bạn chạy nhảy, nhìn các bạn chơi, trong khi đó, mình chỉ có thể nhìn. Mình nhìn các bạn chạy mà khao khát. Sau khi lớn, tình trạng tim của mình tốt hơn, có thể chơi với các bạn ấy rồi, đương nhiên mình vẫn không được vận động quá sức. Lên đầu cấp 3, khi thầy kêu chạy 4 vòng, mình nghĩ mình đã ổn rồi, mình đã có thể chạy như các bạn, vì thế khi đến lượt mình, mình không xin thầy giảm số lần chạy như mọi khi. Vòng 1 tuy mệt nhưng mình cảm thấy rất vui, mình chạy tiếp vòng 2 rồi đến vòng 3, lúc này, đột nhiên đầu mình ong ong lên, mắt dần mờ rồi không thấy gì, bên tai thì ù ù. Lúc đó mình rất sợ. Theo kinh nghiệm, mình biết mình phải dừng lại rồi. Đến năm nay (12), mình học GDQP, thầy bảo bọn mình cầm súng chạy, nữ 2 vòng, nam 4 vòng. Lần này thật sự mình đánh giá quá cao bản thân rồi, tuy đã xin thầy giảm 2 vòng thành 1 vòng, nhưng cuối cùng mình vẫn không thể chạy hết 1 vòng. Bạn bè bảo mình xin thầy đi, nhưng mình tự cho là bản thân có thể chạy ít nhất 1 vòng. Nhục thật. Khi đang nghỉ ngơi, mình nghe có đứa nói : hồi nãy tao đã kêu con N(mik đó) xin thầy rồi mà nó không chịu... Câu tiếp theo mình không dám nghe Mình vừa nhục, vừa tức. Có 1 vòng cũng chạy không xong, mình thấy mình vô dụng và tự cao quá. #tamsu

Loading...

Đang tải bình luận...

Ứng dụng Khế trên điện thoại